-
Cát Vàng (Còn tiếp)
Tập Truyện VH Miền Nam Trước 75
Lữ Quỳnh
Ý THỨC xuất bản 1971CHAPTERS 12 VIEWS 234
Tôi giữ nguyên thế nằm từ lúc vừa thức giấc. Gió làm lay động những lá cỏ ngoài lỗ châu mai. Tôi ngửi thấy mùi đất ẩm, và liên tưởng tới những nấm mồ hoang, những bộ xương trắng phếu trong hang sâu mà ngày còn nhỏ tôi đọc trong các truyện đường rừng. Bây giờ tôi nằm đây. Tôi đang nằm dưới một pháo đài chìm, có khác gì nấm mồ hoang trong trí tưởng? Tôi nằm im. Tôi muốn tan ra trong sự yên lặng của đêm. Trí óc tôi có thể tự do ngắm nhìn thân xác. Tôi nhìn nó – cái thân thể có ở tôi suốt một phần tư thế kỷ nầy vẫn có thể làm tôi cảm thấy lạ hoắc? Tôi thấy lòng hoang vu khi nhìn xuống mỗi vuông da thịt. Sao nó xa lạ đến thế? Tôi không còn nghĩ ngợi gì nữa. Như Chiến thế đó. Như những đám mây trắng lơ lững trên vòm trời, như sự ngu si của ký ức. Tôi chợt buồn đến ứa nước mắt, như mọi lần mỗi khi nhớ tới Chiến. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ khóc thật dễ dàng khi đứng trước nấm cát vàng của Chiến. Nhưng không, trong tôi sợi thần kinh tuyến lệ hình như đã tê liệt hẳn rồi. Bây giờ người ta không còn khóc được nữa. Tâm hồn là đá, mà nỗi buồn cũng thành đá. Chiến đã nằm xuống và không một ai có thể thay hắn, sống phần đời còn lại. Những kẻ còn sống còn bôi đen tương lai mình, huống gì nghĩ tới việc sống thay đời kẻ khác.
-
Những Cơn Mưa Mùa Đông
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Lữ Quỳnh
NAM GIAO xuất bản 1974CHAPTERS 11 VIEWS 260
Đứa trẻ nép sát vào mái hiên nhà mồ. Mái xi măng thấp, hẹp, ngang với mặt đất không ngăn được những giọt mưa đang trút xuống. Mưa trắng xóa cánh đồng. Thỉnh thoảng gió rít lên làm cơn mưa tạt ngang khiến đứa trẻ vụng về né tránh. Nhưng rồi hắn cũng để mặc khi nhìn xuống quần áo đã thấm nước. Ban đầu, nước tạt ướt đôi chân; tiếp theo chiều ngang của gió thổi hắt từ dưới đồi, nước thấm dần lên chiếc quần đùi, rồi theo nửa thân áo dưới, cho đến khi đứa trẻ cảm thấy lạnh run cũng là lúc hắn chỉ còn giữ được khuôn mặt tương đối khô ráo. Đứa trẻ vòng hai tay trước ngực, cố tạo ở đó một hơi ấm.
-
Lữ Quỳnh Nhà văn Lữ Quỳnh tên thật là Phan Ngô, sinh năm 1942, tại Thừa Thiên – Huế. Thân phụ mất sớm, lúc một tuổi. Tuổi nhỏ phần lớn sống tự lập.
Học sinh Quốc Học - Huế (1959-1962).
Dạy học tại trường Bán công Vinh Lộc (1962-1963).
Sĩ Quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa (Khóa 19 Trường Bộ Binh Thủ Đức, ngành Hành Chính Quân Y). Đơn vị phục vụ: Tổng Y Viện Duy Tân - Đà Nẳng (1965-1966), Tiểu đoàn 22 Quân Y Sư đoàn 22 Bộ Binh, Bà Gi –Bình Định (năm 1967-1970), Quân Y Viện Quy Nhơn (1971-1975).
Là một trong những thành viên sáng lập tạp chí văn học nghệ thuật Ý Thức vào năm 1970 tại Sài Gòn.
Đã viết trên các tạp chí Phổ Thông, Mai, Bách Khoa, Ý Thức , Khởi Hành, Thời Tập và nhiều tạp chí khác trước năm 1975 ở miền nam.
Sau 30 tháng 4 năm 1975 học tập cải tạo ở trại Cồn Tiên, Ái Tử, Quảng Trị.
Năm 2000 cùng gia đình định cư tại San Jose, California (Hoa Kỳ).
TÁC PHẨM: Cát Vàng (Tập truyện, Ý Thức, 1971)
Sông Sương Mù (Tập truyện, Ý Thức, 1973)
Những Cơn Mưa Mùa Đông (Truyện dài, Nam Giao, 1974)
Vườn Trái Đắng (Truyện dài, đăng nhiều kỳ trên Ý Thức, 1971–1972)
Sinh Nhật Của Một Người Không Còn Trẻ (Tập thơ Văn Mới, 2009)
Đi Để Thương Đất Nước Mình (Ký, Văn Mới, 2012)